Từ một học sinh nhút nhát đến đảng viên trẻ đầy khát vọng
“Có thể mỗi người sẽ có một cách trưởng thành khác nhau, nhưng với tôi, Đoàn chính là ngôi trường lớn nhất – nơi dạy tôi cách sống, cách yêu thương và cách cống hiến.”
Ngày 26.3.2016, tôi vinh dự được kết nạp vào Đoàn TNCS Hồ Chí Minh khi còn là học sinh lớp 9. Khoảnh khắc cài lên ngực chiếc huy hiệu Đoàn, tôi không giấu được niềm tự hào – lần đầu tiên cảm thấy mình thực sự trưởng thành.
3 năm học THPT trôi qua, tôi vẫn là một cậu học trò lặng lẽ tham gia phong trào Đoàn. Tôi rụt rè, nhút nhát, chưa dám đứng lên bày tỏ quan điểm hay nói một điều gì đó giữa tập thể. Tuy vậy, với nỗ lực học tập và phấn đấu không ngừng, tôi được đứng vào hàng ngũ của Đảng khi vừa tròn 18 tuổi. Quyết định đó đánh dấu bước ngoặt trong hành trình sống có lý tưởng của tôi.
Khi bước vào cánh cửa đại học – Trường Đại học Sư phạm Kỹ thuật TP.HCM – tôi nhận ra rằng mình phải bước ra khỏi “vỏ bọc” an toàn, phải thử sức, phải dấn thân.

Bắt đầu hành trình lan tỏa và truyền cảm hứng
Tôi đăng ký làm cộng tác viên tại Văn phòng Đoàn – Hội khoa với tâm thế học hỏi. Từ một sinh viên ít nói, tôi dần trở thành Bí thư chi Đoàn, rồi Ủy viên Ban Chấp hành Đoàn khoa, rồi được tin tưởng bầu làm Phó Bí thư, Bí thư Đoàn khoa. Mỗi một vị trí đều là bước đi nhỏ giúp tôi mạnh mẽ hơn – học cách tổ chức sự kiện, dẫn dắt đội nhóm, kết nối cộng đồng.
Tôi nhận ra rằng thanh xuân không chỉ nằm trong giảng đường, mà còn ở những đêm không ngủ vì chuẩn bị chương trình, những chiến dịch hè tình nguyện đẫm mồ hôi và cả tiếng cười vỡ òa khi thấy ai đó nhận được món quà từ mình.
Với sự tín nhiệm, tôi tiếp tục được giới thiệu tham gia Ban Thường vụ Đoàn trường và đảm nhận vai trò Chủ tịch Hội Sinh viên. Bốn năm đại học, tôi không chỉ học ngành nghề mình chọn mà còn “tốt nghiệp” thêm một hành trình thanh xuân rực rỡ trong màu áo xanh của tuổi trẻ.

Khi lý tưởng trở thành con đường lâu dài
Tôi từng nghĩ rằng hành trình với Đoàn sẽ kết thúc sau khi rời khỏi giảng đường. Nhưng rồi, tôi lại tiếp tục bén duyên trong vai trò chuyên trách Đoàn – Hội tại Trường ĐH Bách khoa (ĐHQG TP.HCM). Với tôi, đó không chỉ là một công việc, mà là một phần của đam mê và lý tưởng sống.
Nhìn lại chặng đường đã qua, tôi thấy rõ mình đã khác. Từ một người ngại nói trước đám đông, tôi trở thành người biết điều hành tập thể, biết tạo động lực cho người khác. Tôi hiểu rằng: “Sự trưởng thành lớn nhất không đến từ tuổi tác, mà đến từ việc bạn dám dấn thân vì một điều gì đó lớn hơn chính mình.”
Lan tỏa tinh thần Đoàn – sống là để cho đi
Là một cán bộ Đoàn, một đảng viên trẻ, tôi hiểu rõ rằng điều quan trọng nhất không phải là đã từng làm gì, mà là còn có thể làm gì tiếp theo để lan tỏa tinh thần ấy đến với nhiều bạn trẻ khác.
Tham gia các chiến dịch như Mùa hè xanh, Xuân tình nguyện, tôi chạm đến những mảnh đời nghèo khó, những nụ cười trẻ thơ khát khao được sẻ chia. Đoàn dạy tôi hiểu rằng thanh niên không chỉ cần hoài bão – mà cần hành động. Cần tiên phong. Cần hy sinh. Và cần sống có trách nhiệm.
“Là thanh niên – chúng ta có tuổi trẻ, có lý tưởng, thì hãy học cách cho đi. Cho đi để nhận lại yêu thương. Cống hiến để thấy mình lớn lên trong từng hành động nhỏ.”
Và tôi biết – Đoàn vẫn luôn là mái nhà tuổi trẻ
Dù sau này tôi ở đâu, làm gì, tôi tin chắc một điều: màu áo xanh của Đoàn sẽ mãi là màu ký ức thiêng liêng – nơi đã dạy tôi những bài học đầu đời về lòng nhân ái, tinh thần cộng đồng và bản lĩnh trưởng thành.
Đoàn không chỉ là tổ chức – với tôi, Đoàn là một niềm tin, một lựa chọn sống, và là lý do để tôi tiếp tục viết tiếp hành trình thanh xuân bằng những đóng góp thiết thực cho xã hội.
Tạp chí Saoviet247 trân trọng hành trình sống đầy cảm hứng của bạn – một minh chứng rõ ràng rằng: Tuổi trẻ sẽ thật rực rỡ khi bạn chọn sống hết mình, cống hiến không ngừng và không bao giờ quay lưng với lý tưởng đã chọn.