Đắc Tưởng – Họa sĩ của những khung trời Tây Bắc và hành trình vẽ bằng cảm xúc

Giữa nhịp sống hiện đại hối hả, có một người họa sĩ vẫn chọn cách lặng lẽ mang giá vẽ lên miền núi, ngồi giữa sương mù và mây trời để ký hoạ lại vẻ đẹp nguyên sơ của đất và người Tây Bắc. Anh là Đắc Tưởng – người dùng màu sắc để kể những câu chuyện mộc mạc, chân thật về cuộc sống, con người và hơi thở văn hóa vùng cao.

Từ tuổi thơ ngoại ô đến đam mê hội hoạ miền sơn cước

Sinh ra tại vùng ngoại ô Hà Nội, Đắc Tưởng sớm bộc lộ niềm say mê hội họa từ khi còn nhỏ. Sau khi tốt nghiệp Đại học Mỹ thuật Công nghiệp Hà Nội, anh bắt đầu những chuyến đi sáng tác đầu tiên – và chính Tây Bắc đã mở ra trong anh một hành trình nghệ thuật đầy cảm xúc.

Họa sĩ đắc tường
Hoạ sĩ Đắc Tưởng

Từ những chuyến đi đầu tiên đến Mai Châu, Mộc Châu, Hà Giang hay Cao Bằng, tôi nhận ra mình được đón nhận và truyền cảm hứng từ thiên nhiên và con người nơi đây. Chính năng lượng ấy khiến tôi muốn gắn bó và sáng tạo những ý tưởng liên quan đến núi rừng phía Bắc,” anh chia sẻ.

Với Đắc Tưởng, mỗi chuyến đi là một lần sống chậm lại, cảm nhận rõ hơn nhịp thở của đất trời và nét hồn hậu trong từng nụ cười của người dân bản địa.

Nhắc lại chuyến vẽ đầu tiên vào năm 2016, anh vẫn nhớ như in buổi sáng se lạnh ngày 27 Tết, khi sương giăng khắp lối và hoa mận nở trắng rừng. Ngồi vẽ giữa không gian ấy, tay cầm cọ run run vì mưa phùn, nhưng trái tim lại rực cháy vì xúc cảm.

Họa sĩ đắc tường - 1
Nam hoạ sĩ cặm cụi thực hiện bức tranh trực họa giữa cơn mưa phùn Tây Bắc

Trời mưa cả ngày khiến màu vẽ chảy mờ, không lên được như ý, nhưng chính bức tranh ấy đã khơi dậy trong tôi một cảm xúc khó tả – cảm xúc đầu tiên của hành trình đam mê,” anh kể.

Dù bức tranh không hoàn hảo, nhưng nó chính là khởi nguồn cho chuỗi tác phẩm sau này – nơi cảm xúc, thiên nhiên và ký ức hoà làm một.

Họa sĩ đắc tường - 2

Con người Tây Bắc – linh hồn trong từng nét vẽ

Nếu thiên nhiên Tây Bắc là nguồn cảm hứng, thì con người nơi đây là linh hồn trong tranh của Đắc Tưởng. Anh kể về một buổi vẽ ở Mộc Châu, khi vài em nhỏ dân tộc chạy đến vây quanh, tò mò nhìn anh vẽ, rồi cười nói rộn ràng. “Tôi quên mang đồ ăn, các em về nhà mang bánh và hoa quả ra cho. Các em còn vẽ tặng tôi một bức tranh nhỏ. Tôi xúc động vì nhìn thấy tuổi thơ mình trong ánh mắt hồn nhiên ấy.”

Đắc Tưởng
Buổi vẽ ở Tà Xùa, Sơn La cùng các em nhỏ của hoạ sĩ Đắc Tưởng

Đằng sau mỗi bức tranh là câu chuyện giản dị như thế. Anh không vẽ theo chủ đề lớn lao, mà chỉ muốn lưu lại niềm vui, nỗi buồn, sự bình yên và nét thật thà trong cuộc sống hàng ngày của người miền núi. Có lúc là ánh mắt người mẹ địu con đi nương, có khi là nụ cười hồn hậu của đứa trẻ nô đùa bên suối – tất cả đều trở thành “chất liệu sống” trong tranh anh.

Vẽ trực hoạ giữa núi rừng đồng nghĩa với việc đối mặt cùng nắng, gió, sương và cả sự khắc nghiệt của thời tiết. Nhưng với Đắc Tưởng, đó lại là điều khiến anh say mê. “Sáng thì sương muối lạnh buốt, trưa có thể nắng cháy da, nhưng chính sự thay đổi ấy khiến tôi cảm nhận rõ hơn năng lượng của thiên nhiên. Mỗi khi trời mù hay mưa, rồi bất ngờ mở ra một khung cảnh tuyệt vời, tôi thấy mình như được thưởng thức món quà của đất trời.

Đắc Tưởng - 2

Anh cho rằng vẽ trong xưởng không bao giờ có thể mang lại cảm xúc mạnh mẽ như khi được “chạm” vào thiên nhiên thật. Mỗi tác phẩm trực hoạ là kết tinh của cảm xúc tức thời, ánh sáng thật, và tâm hồn hòa cùng không gian sống động quanh mình.

“Ngoài trời, tôi được là chính mình, được tự do và hạnh phúc trong từng nét vẽ.” Hoạ sĩ Đắc Tưởng chia sẻ. 

Đắc Tưởng - 3
Tranh trực họa về Tây Bắc được hoạ sĩ Đắc Tưởng thực hiện

Mỗi bức tranh là một câu chuyện của cảm xúc

Khi được hỏi về bức tranh tâm đắc nhất, Đắc Tưởng chỉ cười hiền: “Bức nào cũng là kỷ niệm. Mỗi bức là một câu chuyện, một cảm xúc riêng biệt. Có ngày vẽ trong nắng, có ngày trong sương – tất cả đều đáng nhớ.”

Không quá cầu kỳ trong bố cục hay hình thức, tranh của anh gây ấn tượng bởi sự tự nhiên, gần gũi và tinh tế trong cách thể hiện ánh sáng, sắc màu. Người xem dễ dàng cảm nhận được nhịp thở của thiên nhiên, sự bình yên và hồn hậu của miền sơn cước qua từng đường cọ mềm mại.

Họa sĩ đắc tường - 2
Tranh của hoạ sĩ Đắc Tưởng gây ấn tượng bởi sự tự nhiên, gần gũi và tinh tế

Đối với Đắc Tưởng, mỗi bức tranh vẽ về con người và cảnh vật Tây Bắc không chỉ là tác phẩm nghệ thuật, mà còn là một cách để lưu giữ văn hoá dân tộc. Đó là hơi thở, là nét đẹp riêng của từng vùng đất. Anh muốn thông qua hội họa để gìn giữ, quảng bá và tôn vinh những giá trị văn hóa ấy.

Chính sự chân thật trong cảm xúc, sự mộc mạc trong nét vẽ đã khiến tranh của anh có sức lan tỏa tự nhiên – không cần phô trương, mà vẫn khiến người xem rung động.

Tiếp bước hành trình sáng tạo cùng núi rừng Việt Nam

Không dừng lại ở Tây Bắc, họa sĩ Đắc Tưởng cho biết anh sẽ tiếp tục mở rộng hành trình sáng tác đến nhiều vùng miền khác của Việt Nam. “Tôi muốn đi nhiều hơn, tìm hiểu nhiều hơn về cuộc sống và con người dân tộc Việt Nam. Nhưng dù đi đâu, chủ đề về núi rừng vẫn luôn là điều khiến tôi hạnh phúc nhất khi sáng tác.”

Họa sĩ đắc tường - 3

Hành trình vẽ trực hoạ của Đắc Tưởng không chỉ là những chuyến đi sáng tác, mà còn là hành trình tìm lại chính mình – giữa thiên nhiên, văn hoá và con người. Anh chọn cách ghi lại cuộc sống bằng những gam màu dung dị nhưng chan chứa cảm xúc, để mỗi bức tranh không chỉ đẹp về hình, mà còn đong đầy tinh thần của núi rừng Việt Nam.

Đắc Tưởng – người kể chuyện bằng sắc màu – đang lặng lẽ lưu giữ hồn cốt Tây Bắc qua từng nét cọ, để mai này, khi nhìn lại, ta vẫn thấy đâu đó ánh sáng, nụ cười và hơi thở của con người bản địa trong từng bức tranh.

TheoTấn Ngọc

Tin cùng chủ đề